Trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2011

“Trong thế giới khốc liệt của AIDS không có khái niệm “chúng ta” và “họ”.Trong thế giới đó im lặng đồng nghĩa với cái chết” - Côphi Annan

Lời kêu gọi của Côphi Annan: “Trong thế giới khốc liệt của AIDS không có khái niệm “chúng ta” và “họ”.Trong thế giới đó im lặng đồng nghĩa với cái chết”.

Chúng ta đã được sống trong những giây phút thực sự vui vẻ và hạnh phúc. Cũng không ít người trong chúng ta đã thầm tiếc nuối và ao ước những khoảnh khắc tuyệt vời ấy mãi mãi đọng lại trước mắt chúng ta và mỗi chúng ta sẽ thấy cuộc sống này ý nghĩa biết bao.Thế nhưng, xung quanh ta lại có những người không có niềm tin vào cuộc sống hiện tại, không giám mơ ước cho tương lai và thậm chí không muốn tồn tại trên cõi đời này nữa mà chỉ biết mong ước rằng thời gian hãy trôi thật nhanh, nhanh hơn nữa và mang họ đến một nơi nào đó thật xa xôi, ở đó không có sự hiện hữu của HIV/AIDS, căn bệnh thế kỷ đang mang trên mình. Hiểu được điều đó, Côphi Annan đã kêu gọi : ”Trong thế giới khốc liệt của AIDS không có khái niệm “chúng ta” và “họ”. Trong thế giới đó im lặng đồng nghĩa với cái chết”. Chúng ta hãy cùng đi vào tìm hiểu lời kêu gọi ấy và từ đó rút ra hành động cho tuổi trẻ hiện nay.


HIV là virus gây suy giảm miễn dịch ở người, có nghĩa là nếu bạn nhiễm phải nó, khả năng chống bệnh tật của bạn sẽ bị suy yếu. AIDS (còn gọi là SIDA) có nghĩa là Hội chứng suy giảm miễn dịch mắc phải. HIV/AIDS có mặt khắp nơi trên thế giới. Từ miền xuôi đến miền ngược, thành thị, nông thôn hay miền hải đảo xa xôi, ở đâu cũng có, chúng luôn rình rập và sẵn sàng cướp đi cuộc sống của bất kỳ những ai chủ quan, thiếu hiểu biết. Từng giờ, từng phút, từng giây đồng hồ trôi qua, có biết bao con người đã bị cuốn vào vòng xoáy HIV/AIDS. Theo thống kê, cứ 15phút, trên thế giới có một người bị nhiễm HIV/AIDS. Tất cả những người bị nhiễm HIV/AIDS ngoài phải chống chọi với bệnh tật, sự ăn mòn đi thân xác của họ thì họ lại càng đau khổ hơn nữa khi xung quanh họ luôn có một tấm lưới vô hình nhưng phủ đầy gai nhọn bao vây lấy họ. Tấm lưới này đang dệt nên từ sự kỳ thị, sự phân biệt, sự khinh bỉ hay đơn giản chỉ là một câu nói bâng quơ, một cái nhìn lãnh cảm hoặc một ánh mắt thờ ơ, xa lánh của chính mỗi chúng ta. Chúng ta đã vô tình làm tổn thương vào chính trái tim và tâm hồn của những người nhiễm HIV/AIDS. Câu nói của Côphi Annan phần nào phản ánh được điều đó.


HIV/AIDS là một căn bệnh ai ai cũng có thể mắc phải, không phân biệt bất cứ ai về địa vị, chức quyền, giới tính hay lứa tuổi, có ai trong số các bạn đã nói rằng những người bị nhiễm HIV/AIDS toàn là những người nghiện ma tuý, những cô gái mại dâm hay những con người suy thoái về đạo đức, ngoài ra, có biết bao người dân lương thiện bị kẻ xấu hãm hại, biết bao người phụ nữ lây nhiễm bởi chính người chồng của mình. Đáng tiếc hơn nữa, không ít những cán bộ y tế , chiến sĩ công an nhiệt tình dũng cảm, hết lòng vì công việc mà bị lây nhiễm. Điều làm cho ta thấy đáng buồn nhất đó là vô số những đứa trẻ tội nghiệp đã phải mang trong mình virut HIV ngay cả khi đang nằm trong bụng mẹ. Để rồi ngày mà những đứa trẻ sơ sinh đáng thương đó cất tiếng khóc đầu tiên, được hít thở không khí cuộc sống bằng chính khả năng của mình thì chúng nó đã phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, phải sống một cuộc sống khác xa với những gì mà những đứa trẻ bình thường khác, thử hỏi những đứa trẻ đáng yêu đó có tội tình gì? Chúng ta hãy cùng suy ngẫm thật kỹ về câu nói của Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc Côphi Annan : " Trong thế giới khốc liệt của AIDS không có khái niệm “chúng ta” và “họ”. Trong thế giới đó im lặng đồng nghĩa với cái chết ".


Một người bị nhiễm HIV/AIDS trong những giây phút cuối cùng của đời mình đã để lại bức thư có viết : "...Mọi người không dám tiếp xúc với chúng tôi vì sợ lây, sợ ảnh hưởng. Vợ, chồng, con cái chúng tôi phải chịu đựng cảnh ngộ bị kỳ thị, xa lánh. Có những người trong số chúng tôi bị đẩy ra ngoài đường, ở gầm cầu, xó chợ, không chốn nương thân, không được chăm sóc cả về sức khỏe lẫn tinh thần......". Mặc dù vậy, trước lúc ra đi họ cũng không quên để lại cho tất cả chúng ta một lời nhắn nhủ:" Xin các bạn hãy mở rộng tấm lòng vị tha, nhân ái của con người mà cảm thông, chia sẻ cho họ. Các bạn có biết rằng chính sự kỳ thị của các bạn đã khiến cho những người không may mắn trong số chúng tôi đã không dám công khai tình trạng của mình. Vô tình, chính sự kỳ thị của các bạn đã khiến những người như chúng tôi đây trở thành tác nhân cho những hành vi tiêu cực xảy ra, tiếp tục gieo rắc HIV cho người khác. Biết đâu trong cái vòng luẩn quẩn đó thì HIV lại trở thành bạn đồng hành của các bạn...." .Chúng ta-ai cũng đều sợ HIV/AIDS nhưng không có nghĩa rằng những con người kém may mắn đó là những người đáng sợ, nhiều người đã rất sai lầm khi nghĩ như vậy. Ngoài những con người vô tâm,vô trách nhiệm thì cuộc sống này may mắn vẫn còn có những tấm lòng lương thiện, quan tâm đến những người bị nhiễm HIV/AIDS. Họ giúp bệnh nhân vượt qua nỗi bất hạnh,sự kỳ thị, ánh mắt xa lánh… Dù không thể giúp họ khỏe mạnh trở lại như những người bình thường, nhưng điều quan trọng hơn hết họ đã giúp các bệnh nhân có thêm nghị lực,tiếp thêm sức mạnh để chống chọi lại căn bệnh,kéo dài sự sống. Nếu cuộc sống này, ai cũng có tấm lòng thì ắt hẳn niềm vui, nụ cười sẽ đánh đuổi sự lạnh nhạt, xa lạ ,lạnh lẽo kia.


Chính vì thế nhiệm vụ của mỗi chúng ta bây giờ là gì ? Chúng ta không được im lặng đứng nhìn những người nhiễm HIV ngày càng đến gần cái chết mà thay vào đó hãy đặt mình vào vị trí của người nhiễm bệnh để thấy được họ cần điều gì ở chúng ta. Chúng ta đã nói rất nhiều về trách nhiệm, đã đề ra rất nhiều biện pháp, kế hoạch. Thế nhưng, nhìn lại chúng ta chưa làm được gì cả. Mỗi chúng ta phải ý thức được trách nhiệm của mình từ những cái nhỏ nhặt nhất. Công việc đấu tranh phòng, chống HIV/AIDS không của riêng một ai, một cơ quan tổ chức nào mà đó chính là trách nhiệm của cả cộng đồng, của chính chúng ta bởi vì cuộc sống là của tất cả mọi người. Nếu không có những biện pháp mạnh mẽ và tức thời thì HIV/AIDS có thể làm đảo ngược những thành tựu to lớn mà Việt Nam đã đạt được về tăng trưởng kinh tế và xóa đói giảm nghèoĐối với thế hệ thanh niên, học sinh thì trách nhiệm này lại càng nặng nề và lớn lao hơn. Bởi lẽ đây là những chủ nhân tương lai của đất nước, những con người năng động, sáng tạo, có những điều kiện học tập, rèn luyện tốt nhất. Rất nhiều bạn trẻ đã ao ước tìm ra loại thuốc điều trị căn bệnh HIV/AIDS, để cho điều đó trở thành hiện thực, mỗi chúng ta phải nổ lực phấn đấu hết mình để học tập tốt hơn nữa phải tìm hiểu tự nâng cao nhận thức của mình về căn bệnh HIV/AIDS để có biện pháp phòng ngừa và ngăn chặn sự lây lan của nó. Đặc biệt, mỗi chúng ta hãy trở thành những tuyên truyền viên xuất sắc, mang những kiến thức cần thiết về HIV/AIDS đến cho tất cả mọi người, tham gia tích cực vào các hoạt động thiết thực như các cuộc thi, các buổi mít tinh cổ động, các phong trào tình nguyện giúp đỡ những người bị nhiễm HIV/AIDS. Và một nhiệm vụ quan trọng nhất là xé tan đi tấm lưới vô hình đang vây lấy những người bị nhiễm HIV/AIDS bằng cách phát huy truyền thống tương thân, tương ái, chăm sóc giúp đỡ và chống kì thị, phân bịêt đối xử với họ, bớt đi một ánh mắt lãnh cảm là giúp cho những người nhiễm HIV/AIDS không còn lo sợ, bớt đi một cái nhìn thờ ơ là tiếp thêm sức mạnh cho họ chống lại bệnh tật, một cái bắt tay thân thiện sẽ cho họ những nụ cười để vững tin hơn vào cuộc sống, chúng ta hãy mở rộng trái tim đồng cảm, hãy cùng nắm tay, sát cánh bên nhau để giúp đỡ những người nhiễm HIV/AIDS.


Lời kêu gọi của Côphi Annan như lời nhắc nhở chung ,gợi mở, khuyên nhủ mọi người hãy là những người tiên phong trong công tác phòng, chống HIV/AIDS. Tôi-Bạn- chúng ta hãy cùng đồng thanh hô tô khẩu hiệu : " Giữ vững cam kết, quyết tâm ngăn chặn AIDS ! " Chính những ước mơ, hoài bão, ý chí, những nụ cười rạng rỡ và con tim tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ chúng ta sẽ đẩy lùi được đại dịch HIV/AIDS.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng Phổ biến