Trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 28 tháng 9, 2011

" Thành đạt không phải do người ngoài giúp mà do chính lòng tự tin ". ( Lincolin )

Mọi thành công trong cuộc sống bao giờ cũng bắt nguồn từ ý chí, nghị lực và lòng tự tin của chính bản thân mình. Quả đúng vậy nên Lincolin đã khẳng định " Thành đạt không phải do người ngoài giúp mà do chính lòng tự tin ". Câu danh ngôn như một lẽ sống ở đời, là cái cốt tinh tế chắt lọc từ cuộc sống, giá trị cao quý của nó như đánh thức mọi suy nghĩ của mọi con người.

Trong cuộc sống bao giờ cũng có những thành công và những thất bại, nhưng rồi tất cả sẽ dẫn tới một cái cao cả đó chính là sự thành đạt. Con người ta ai cũng cầu mong cho mình được thành đạt, nhưng phải hiểu được rằng không ai có thể giúp ta thành đạt mà ta phải tự làm nên điều đó, và ta chỉ có thể thành đạt khi ta luôn có lòng tự tin ; sự tự tin ở bản thân là một yếu tố không thể thiếu để dẫn tới con đường thành công.

Trong bất cứ một công việc nào, nếu có lòng tự tin chắc chắn sẽ thành công, bởi trong thâm tâm ta lúc nào cũng tự tin vào khả năng của mình. Điều đó như một động lực thúc đẩy ta tìm mọi cách để hoàn thành tốt công việc. Trên đời này không có sự thành đạt nào mà không nhờ tới lòng tự tin, và cũng chẳng có sự thành đạt nào nhờ sự trợ giúp của người ngoài. Tất cả mọi thành công trong cuộc sống đều tự bản thân ta làm lấy. Người ngoài như bố mẹ, anh em, bạn bè chỉ là những người động viên ta khi bị vấp ngã trên chặng đường đời; họ không thể dùng bàn tay của họ để nâng ta lên tầm thành đạt, họ cũng không thể dẫn dắt ta đi tới thành công.

Trong lịch sử loài người đã có không biết bao nhiêu những thiên tài của nhân loại, họ đã cống hiến tài năng và sức lực của mình cho thế giới, và họ chính là những người thành đạt. Tồn tại song song với điều đó, họ là những người luôn luôn có lòng tự tin với chính bản thân mình. Trên chặng đường phát triển của họ, họ luôn nghĩ rằng mình có thể làm được, quả thực đó là một lòng tự tin cao độ ở những con người biết suy nghĩ và luôn chăm lo cho lý tưởng sống của mình.

Tuy nhiên lòng tự tin không thể vượt quá giới hạn của nó, nó phải có mục đích và phải được sử dụng đúng cách. Quá giới hạn của lòng tự tin sẽ dẫn đến một điều xấu khó lường trong cuộc sống, đó là tính tự kiêu, một tật xấu mà hiện nay xã hội đang lên án. Tự kiêu là sự tin tưởng quá mức vào bản thân mình, tự cho mình là hoàn thiện nhất. Cách nghĩ như vậy chẳng những không mang lại thành công mà còn nhấn chìm cuộc đời xuống hố sâu của sự thất bại. Chính vì vậy con người ta ai cũng luôn phải có lòng tự tin trong mình, nhưng tự tin phải có giới hạn, bởi chỉ có thế ta mới có thể đi tới thành đạt.

Câu nói của Lincolin cho đến bây giờ vẫn còn có giá trị đối với tất cả mọi người. Bởi vì đó là lẽ sống, là ngọn đèn chỉ đường để đi tới thành công. Tất cả chúng ta hãy cùng biết trân trọng điều đó, nó sẽ là động lực để giúp ta đạt được mọi điều ta muốn trong cuộc sống.

"Kẻ mạnh không phải là kẻ giẫm lên vai kẻ khác để thỏa mãn lòng ích kỉ. Kẻ mạnh chính là kẻ giúp đỡ kẻ khác trên đôi vai mình."

*****gợi ý:

- Giới thiệu được vấn đề nghị luận: suy nghĩ về “kẻ mạnh” trong mối quan hệ giữa người và người.

- Giải thích: Kẻ mạnh không phải là kẻ chứng tỏ sức mạnh bằng những hành động độc ác, chà đạp người khác. Người mạnh là người dùng sức mạnh, khả năng của mình để giúp đỡ, yêu thương người khác.

- Biểu hiện cụ thể: Người mạnh là người có tài năng và biết dùng khả năng, tài năng ấy để gánh vác trách nhiệm, hi sinh, giúp đỡ (bảo bọc, yêu thương, quan tâm, chia sẻ khó khăn … ) người khác.(cần có dẫn chứng để làm sáng tỏ ý.)

- Lên án, phê phán những kẻ sống bất nhân, lấy sức mạnh, tài năng của mình chà đạp người khác.

- Rèn luyện lối sống: dùng tài năng, khả năng của mình để làm những việc tốt đẹp.

*****Dàn bài gợi ý:

1. Kẻ mạnh và kẻ yếu: kẻ mạnh là gì (là người có tài, có địa vị đươợ người khác kính nể, tôn trọng) ? Tại sao lại có kẻ mạnh và kẻ yếu, từ đó rút ra định nghĩư 2 từ mạnh yếu, giải thích câu nói.
Nếu một xã hội mà luôn có một bên toàn kẻ mạnh và một bên toàn kẻ yếu thì sẽ ra sao. từ đó phải làm gì ?

2. Thế nào là " ích kỷ" dẫm lên vai người khác ? Hàh động này đem lại điều gì (người bị hại mãi không ngoc đầu dậy được, người hại cũng mất dần đi nhân cách, dần trở nên thoái hoá, biến chất, xã hộ nsẽ tràn ngập những mưu mô, tính toán, cơ mưu; người ta sợ hãi người đó vì thù oán, chứ không pahỉ vì kính nể)), hành động đó có xứng đáng với kẻ mạnh đã giải thích ở trên không ?

Thế nào là giúp đỡ người khác đứng trên đôi vai của mình ? (đièu đó nâng cao địa vị của người giúp, làm hình ảnh họ tốt đẹp lên trong mắt moị người), có lợi gì cho xã hội.

3. Thực tế, biểu hiện: Hãy so sánh

. Một ông chủ luôn luôn chèn ép, bóc lột nhân viên, một ông vua không biết "khoan sức dân", số phận của họ như thế nào, trong sách vở có ghi rất rõ. Trái lại, nếu biết khoan sức dân, họ sẽ được điêu gì.

. "ân đền, oán trả", nếu chèn ép những người yếu hơn mãi, liệu họ có thể giữ được địa vị không (" dân có thể đảy thuyền, cũng có thể lật thuyền"- nguyễn trãi)

...

4. Từ ý 2 và 3 rút ra: nghĩa rộng: kẻ mạnh và kẻ yếu trong xã hội tồn tại song song là một điều tất yếu (do cạnh tranh àm có), nhữung để xã hội phát triển được, thì kẻ mạnh, đại diện cho một lưcụ lượng tiên tiến hơn, có quyền hạn lớn hơn, sẽ pahỉ duy trì, không pahỉ ơphá bỏ xã hội đó.

Nghĩa hẹp: một người muốn thành kẻ mạnh luôn luôn có một phần giúp đỡ của người khác, dừng quên đi quá khứ của mình. hãy nghĩ đến mọi nòi nhiều hơn

5. Tổng kết: bạn nghĩ gì sau khi đọc câu nói này (bạn có ướcmuốn trở thành người thành đạt không. bán ẽ làm gì khi đạt được ước muốn đó)

*****Bạn có thể định nghĩa nó trên nhiều phương diện:

Là người có quyền lực, thế mạnh, về:

- Tiền bạc.

- Địa vị.

- Mạnh trên nhiều phương diện khác như: vẻ bên ngoài,...

- Về khả năng giúp đỡ người khác. Như câu nói mà Hộ trong "Đời thừa" đã nói: "Kẻ mạnh ko phải là kẻ giẫm đạp trên vai ngừoi khác để thỏa mãn lòng ích kỉ, kẻ mạnh chính là kẻ biết nâng đỡ người khác trên chính đôi vai của mình".

=> Kẻ mạnh ko phải là có tiền bạc, ko chỉ là có địa vị trong xã hội mà kẻ mạnh quan trọng hơn chính là kẻ có thể giúp đỡ ngừoi khác với chính khả năng của bản thân mình.

Bạn có thể bổ sung thêm theo như suy nghĩ của bạn

*****Bài mẫu:

Từ xưa đến nay ,có rất nhiều định nghĩa về kẻ mạnh trong xã hội được mọi người đưa ra như : kẻ mạnh là người có sức khỏe, có tiền bạc, quyền lực ….Nhưng đối với nhà văn Nam Cao, ông cho rằng :” Kẻ mạnh không phải là kẻ giẫm lên vai người khác để thỏa mãn lòng ích kỉ. Kẻ mạnh chính là kẻ giúp đỡ kẻ khác trên đôi vai của mình.” Đây là một nhận định rất mới mẻ, sâu sắc và giàu tính nhân đạo, khiến cho nhiều người phải suy nghĩ.

Để hiểu về ý nghĩa lời nhận định của nhà văn Nam Cao, ta có thể chia nó thành hai vế. Vế thứ nhất là : “Kẻ mạnh không phải là kẻ giẫm lên vai người khác để thỏa mãn lòng ích kỉ” .Trong vế câu này, nhà văn đã dùng hành động “ giẫm lên vai” để phủ định “kẻ mạnh”.Vì sao lại vậy? Hình ảnh “đôi vai” trong câu mang ý nghĩa ẩn dụ, gợi sự nương tựa, chở che .Vì vậy hành động “giẫm lên vai người khác” chính là để chỉ sự đè nén, chèn ép, áp bức người khác. Dùng hành động “giẫm lên vai “ để phủ định “kẻ mạnh", nhà văn muốn chúng ta hiểu rằng : kẻ mạnh không phải là kẻ chỉ biết chèn ép, áp bức người khác, không cần biết người khác ra sao để phục vụ lợi ích bản thân, thỏa mãn lòng ích kỉ cá nhân.

Nếu vế thứ nhất là một lời phủ định thì vế thứ hai : “Kẻ mạnh chính là kẻ giúp đỡ kẻ khác trên đôi vai của mình” lại là một lời khẳng định. Cũng vẫn là hình ảnh “đôi vai” , nhưng trong vế câu này nhà văn Nam Cao đã dùng hành động “ nâng đỡ người khác trên đôi vai của mình“ để khẳng định “kẻ mạnh”.Không cần phải giải thích nhiều, ta có thể thấy ngay ý nghĩa của vế câu này : kẻ mạnh là người biết giúp đỡ người khác, giúp người khác vươn lên, luôn sống vì người khác. Vậy từ hai vế câu trên, ta có thể thấy được ý nghĩa khái quát của lời nhận định , mà nhà văn Nam Cao muốn người đọc hiểu là : Kẻ mạnh phải là người có nhân cách, phẩm chất tốt, có bản lĩnh vững vàng để không chỉ tự mình đứng vững trong cuộc sống mà còn có thể giúp đỡ người khác.

Hiểu được ý nghĩa lời nhận định của nhà văn Nam Cao, ta thấy nó thật đúng trong thực tế. Ta có thể lấy ngay một dẫn chứng để chứng minh cho điều này .Chắc hẳn ai cũng biết Trụ Vương – một tên hôn quân nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Trụ Vương quanh năm chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, chèn ép dân chúng,bắt họ phải xây dựng đền, đài , cung điện cho hắn, khiến người dân lâm vào cảnh lầm than, cực khổ. Căm phẫn trước sự tàn bạo của Trụ Vương, hai cha con Cơ Xương và Cơ Phát, cùng người dân đã đứng lên chống lại ông ta. Kết quả là vương triều của Trụ Vương đã bị lật đổ, bản thân Trụ Vương phải tự thiêu chết mình, còn Cơ Phát được mọi người tôn lên làm vua . Trong dẫn chứng trên, ta có thể thấy rằng dường như Trụ Vương có đầy đủ điều kiện để trở thành “ kẻ mạnh”: tiền bạc, quyện lực…Nhưng thực chất, ông ta lại thiếu đi điều quan trọng nhất ,đó chính là : nhân phẩm, là lòng yêu nước thương dân. Và vì thiếu đi điều cốt lõi đó mà Trụ Vương đã phải lãnh một kết cục thê thảm. Còn Cơ Phát , ông là một người tài giỏi , luôn hết lòng yêu thương, giúp đỡ, bảo vệ dân chúng. Và chính vì vậy , ông đã được các chư hầu và người dân ủng hộ , giúp ông có thêm sức mạnh để chiến thắng Trụ Vương.Từ dẫn chứng trên, ta có thể thấy ngay ai là “ kẻ mạnh”, ai là “ kẻ yếu”. Qua đây, ta cũng rút ra được một bài học : Muốn làm ‘kẻ mạnh” không khó. Chỉ cần chúng ta biết giúp đỡ người khác, họ sẽ cho ta sức mạnh để trở thành “kẻ mạnh” thực sự. Và nếu mọi người đều biết giúp đỡ nhau thì xã hội của chúng ta sẽ trở nên tốt đẹp hơn, mọi người đều sẽ trở thành “kẻ mạnh”. Đây chính là điều mà nhà văn Nam Cao muốn mọi người hiểu được và mong mọi người đều thực hiện được.

Lời nhận định của nhà văn Nam Cao không chỉ là một phương châm sống cao đẹp, nâng đỡ con người hướng tới cái thiện trong cuộc sống mà nó còn nói lên trách nhiệm của con người đối với cuộc sống. Sức mạnh của con người không chỉ đo bằng cơ bắp mà phải đo bằng chính tình yêu thương, bằng hành động.

Trong đoạn cuối truyện ngắn “Chiếc thuyền ngoài xa” của Nguyễn Minh Châu, nhân vật nghệ sĩ Phùng mỗi khi ngắm kỹ và nhìn lâu hơn tấm ảnh do mình chụp thường thấy hiện lên những hình ảnh nào? Những hình ảnh đó nói lên điều gì?

Trong phần kết truyện ngắn Chiếc thuyền ngoài xa, Nguyễn Minh Châu viết:

" Không những trong bộ lịch năm ấy mà mãi mãi về sau, tấm ảnh chụp của tôi vẫn còn được treo ở nhiều nơi, nhất là trong các gia đình sành nghệ thuật. Quái lạ, tuy là ảnh đen trắng nhưng mỗi lần ngắm kĩ, tôi vẫn thấy hiện lên cái màu hồng hồng của ánh sương mai lúc bấy giờ tôi nhìn thấy từ bãi xe tăng hỏng, nếu nhìn lâu hơn, bao giờ tôi cũng thấy người đàn bà ấy đang bước ra khỏi tấm ảnh. . .Mụ bước những bước chậm rãi, bàn chân giậm trên mặt đất chắc chắn, hòa lẫn trong đám đông".

Đọc lại nhiều lần đoạn kết trên, tôi ngẫm nghĩ vì sao Nguyễn Minh Châu lại có cái kết luận đầy ám ảnh như vậy? Qua cách nhìn lại tấm ảnh của nghệ sĩ Phùng, tác giả muốn gởi gắm điều gì cho người đọc?

Tấm ảnh Chiếc thuyền ngoài xa được những người yêu nghệ thuật đánh giá cao. "Không những trong bộ lịch năm ấy mà mãi mãi về sau" nó vẫn còn giữ nguyên giá trị. Có thể nói cách khác, tấm ảnh ấy cũng đựơc treo trong những phòng khách sang trọng của những người sành điệu. Sự đánh giá cao ấy xứng đáng với công sức mà Phùng đã bỏ ra để "phục kích" nhiều ngày mới chộp đựơc nó. Đó là vẻ đẹp mà có khi cả đời Phùng chỉ nắm bắt được một lần. Những người yêu nghệ thuật trân trọng tấm ảnh ấy cũng là điều dễ hiểu. Song, có khi họ là những người yêu nghệ thuật thuần túy, cảm nhận cái đẹp trên bình diện của một tấm ảnh toàn bích, đáng thưởng thức, đáng treo ở những nơi sang trọng nhất. Và ai đã sưu tầm được nó, chắc hẳn đã tự hào rất nhiều. Nghệ thuật là vô giá!

Nhưng đối với Phùng ( hay nói cách khác, đối với Nguyễn Minh Châu ) chưa hẳn là như vậy. Tuy chụp được tấm ảnh toàn mĩ nhưng dường như tâm trạng của Phùng vẫn còn nhiều băn khoăn, ray rứt. Bởi vì Phùng còn nhìn thấy từ tấm ảnh, đằng sau tấm ảnh , những hình ảnh khác. Đó là hình ảnh của những con người khốn khổ. Phùng là tác giả, người sáng tạo ra tác phẩm nghệ thuật nhưng Phùng lại không nhìn lướt, nhìn hời hợt như một số người thưởng thức. Có thể nhiều người chỉ nhìn bề ngoài thấy nó đẹp, thích, trầm trồ khen ngợi một đôi câu . . . rồi quên lãng! Còn Phùng "mỗi lần ngắm kĩ", nghĩa là anh đã hơn một lần ngắm kĩ, rồi lại "nhìn lâu hơn" . Điều đó nói lên, đằng sau tấm ảnh, vẫn còn có điều gì khiến anh trăn trở.

Bao giờ anh cũng thấy người đàn bà ấy đang bước ra khỏi tấm ảnh. Người phụ nữ hàng chài nghèo khổ vừa phải lo cái ăn, cái mặc cho một lũ con, vừa bị chồng đánh liên miên "ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng". Cái khổ, cái nghèo của chị hiện ra trong hình dáng "tấm lưng áo bạc phếch, rách rưới, nửa thân dưới ướt sũng, khuôn mặt rỗ mệt mỏi, đã nhợt trắng vì kéo lưới suốt đêm". Hình ảnh nhẫn nhục, cam chịu của chị khi bị chồng đánh, không hề kêu lên một tiếng, không chống trả, cũng không tìm cách chạy trốn. Ngoài ra, còn thằng Phác, chị nó, và cả lão đàn ông cục mịch, vũ phu. Đó là những mảnh đời khốn khổ, mà để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong tâm trí Phùng vẫn là hình ảnh người phụ nữ hàng chài.Chị là đại biểu cho những kiếp người lao động vất vả trăm chiều. Hạnh phúc trong cuộc đời họ là những điều rất đơn sơ, giản dị nhưng không phải bao giờ cũng có được ( lúc gia đình hòa thuận, vui vẻ, / lúc nhìn đàn con được ăn no . . .).

Cuộc đời họ bình thường, thầm lặng, vô danh không ai biết đến nhưng họ là số đông, là thành phần đại đa số của cư dân trên mặt đất nầy "bàn chân chị giậm lên mặt đất chắc chắn, hòa lẫn trong đám đông". Họ chính là đám đông đã bám gốc rễ trên trên hành tinh nầy từ thuở có loài người. Nhưng khổ nỗi, đám đông ấy dường như xa lạ với những bức ảnh tuyệt mĩ thể hiện cuộc sống của họ, nói cách khác, tấm ảnh nghệ thuật Chiếc thuyền ngoài xa đẹp như mơ đó chỉ là cái vỏ bề ngoài, đằng sau nó còn có những cuộc sống rách rưới, đói nghèo. Tấm ảnh ấy vẫn cứ nằm bất động ở một nơi sang trọng trong những gia đình sành nghệ thuật!

Nghệ thuật xuất phát từ cuộc sống. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng có vẻ đẹp lí tưởng như nghệ thuật. Điều nầy không mới. Cách ta hơn sáu mươi năm, Nam Cao chẳng đã từng nói "Nghệ thuật không cần phải là . . .không nên là ánh trăng lừa dối, nghệ thuật có thể chỉ là tiếng đau khổ kia, thoát ra từ những kiếp lầm than. . ." ( Trăng sáng - 1943 ). Người nghệ sĩ nhiếp ảnh Phùng bị ám ảnh mỗi khi nhìn lại tấm ảnh, vì có thể anh nghĩ rằng tấm ảnh đó sang trọng quá, xa cách quá với cuộc sống của những người lao động nghèo khổ kia. Nó chỉ là cái vỏ bọc của những mảnh đời bất hạnh mà những người không trực tiếp chứng kiến như anh thì sẽ không bao giờ cảm nhận được một cách đầy đủ đằng sau tấm ảnh kia chứa đựng những gì. Giữa nghệ thuật và cuộc sống vẫn cón một khoảng cách. Anh muốn thấu hiểu, chia xẻ, cảm thông nhiều hơn với nỗi đau của người khác bằng tất cả tấm lòng, vì thế mà anh "ngắm kĩ" rồi lại "nhìn lâu hơn", Phùng muốn đào bới những gì trong một tấm ảnh rất quen thuộc của chính mình? Âu đó cũng là cái tâm của người say mê nghệ thuật.

Có lẽ vì vậy mà Phùng dường như còn muốn làm điều gì xa hơn, cụ thể hơn chăng để cho nghệ thuật gắn liền với cuộc đời. Bằng không thì tấm ảnh đẹp như một giấc mơ đó mãi mãi vẫn là Chiếc thuyền ngoài xa !

Một điểm nữa, Nguyễn Minh Châu cũng làm cho người đọc không thể bỏ qua trong cách nhìn lại tấm ảnh của Phùng "tuy là ảnh đen trắng nhưng mỗi lần ngắm kĩ, tôi vẫn thấy hiện lên cái màu hồng hồng của ánh sương mai" . Phải chăng tác giả muốn nói sau khi tước bỏ mọi lớp sơn hào nhoáng bên ngoài, cái chất thật của cuộc đời khi hiện ra chỉ là hai màu đen trắng . Nhưng nó không hoàn toàn xám xịt, hay đen tối làm cho người ta cảm thấy buồn rầu, mà khi để hết tâm trí nhìn ngắm, người ta vẫn có thể phát hiện ra những điểm hồng nào đó. Chẳng qua là màu hồng kia bị che lấp bởi vô vàn cái bùng nhùng, rối rám của cuộc đời - cũng như cuộc đời thầm lặng, vô danh của người phụ nữ hàng chài kia tưởng như không có gì đáng nói mà thật ra, một cách tình cờ, Phùng đã phát hiện ở chị những phẩm chất đáng quý khiến anh phải suy ngẫm rất nhiều và thay đổi quanh niệm về con người và cuộc sống.

Tóm lại, qua đoạn kết, phải chăng Nguyễn Minh Châu muốn nói Chiếc thuyền ngoài xa chính là vẻ đẹp của ước mơ, của lí tưởng mà người nghệ sĩ luôn khát khao vươn tới. Nhưng để cho nó có máu thịt của cuộc sống, người nghệ sĩ khi thể hiện nó cần có một tấm lòng trân trọng, cảm thông. Nó là nỗi dằn dặt, đau đáu khi người nghệ sĩ cảm thấy mình chưa thể hiện được hết điều muốn nói.

Cái mĩ luôn luôn đi kèm với chân và cái thiện để trở nên hoàn mĩ, hoàn thiện. Bản chất cái đẹp cũng là đạo đức. Đó cũng là điều mà Đốt-xtôi-epxki đã từng nhắn nhủ : " Cái đẹp sẽ cứu vớt cho nhân loại".

phân tích nhân vật Tràng trong truyện ngắn "Vợ Nhặt" - Kim Lân

Mở đầu tác phẩm Vợ nhặt là bức tranh ngày đói. Chỉ vài nét vẽ phác thảo, nhà văn đã vẽ nên bức tranh ngày đói thật hãi hùng. Xóm ngụ cư chìm trong bóng đêm chết chóc, tăm tối, ảm đạm. Ở đây thiếu vắng sự sống hoặc sự sống le lói như ngọn đèn trước gió.Hai lần nhà văn so sánh người với ma.Bằng chứng là " Hai bên dãy phố úp súp tối om, không nhà nào có ánh đèn, lửa". Người sống thì " lũ lượt dắt díu, bồng bế nhau lên xanh xám như những bóng ma" hoặc " dưới những gốc đa gốc gạo xù xì bóng những người đói đi lại dật dờ lặng lẽ như những bóng ma". Người chết thì như ngả rạ, không một sáng nào đi làm đồng hoặc đi chợ người ta lại không thấy ba bốn cái thây người nằm còng queo ở bên vệ đường. Mùi tử khí nồng nặc. Tác giả còn tô đậm bức tranh hơn nữa bởi hình ảnh của bầy quạ đen chờ chực để rỉa xác người chết. Cõi âm và cõi dương nhạt nhòa. Tất cả đang đứng bên bờ vực của cái chết.
Trên cái nền chết chóc ấy, một buổi chiều người ta thấy Tràng về với một người đàn bà nữa. Ai vậy ? Đó là vợ Tràng. Điều không thể tin lại phải tin trong tác phẩm của Kim Lân. Vậy Tràng là ai ? Tràng lấy vợ như thế nào ?

a/ Lai lịch
- Xuất thân: dân ngụ cư, làm nghề đẩy xe bò thuê, nuôi mẹ già. Dân ngụ cư là những người vốn từ nơi khác đến. Vì thế, dân ngụ cư không có ruộng đất, chỉ đi làm thuê làm mướn. Đã vậy, họ còn bị phân biệt đối xử, thường phải ở nơi bìa làng, hoặc ở chỗ hẻo lánh. Nhà cửa của anh ta, cái được gọi là "nhà" thì luôn "vắng teo đứng rúm ró trên mảnh vườn mọc lổn nhổn những búi cỏ dại". Hơn nữa, vì là dân ngụ cư, Tràng bị coi khinh, chẳng mấy ai thèm nói chuyện, trừ lũ trẻ hay chọc ghẹo khi anh ta đi làm về.


b/ Ngoại hình:
- Tràng có ngoại hình xấu xí, thô kệch. Đầu trọc nhẵn, hai con mắt nhỏ tí, gà gà, quai hàm bạnh ra, cái lưng to rộng như lưng gấu, đi thì cứ chúi đầu về phía trước lại hay nói lầm bầm trong miệng, khi cười thì ngửa mặt lên cười hềnh hệch.

Nhận xét: Tràng là một nông dân nghèo khổ lại xấu xí. Nếu như trong thời bình, Tràng thuộc típ người khó có khả năng lấy vợ. Nhưng điều đó lại xảy ra vào đúng cái nạn đói khủng khiếp. Tràng lấy được vợ hay nói đúng hơn là "nhặt được vợ".

c/ Tình huống nhặt vợ của Tràng (diễn biến tâm lí)
+ Thật ra, ban đầu Tràng không chủ tâm tìm vợ. Tràng cũng thừa biết, người như hắn thì không thể có vợ. Khi đẩy xe bò mệt mỏi anh chỉ hò một câu cho vui " Muốn ăn cơm trắng mấy giò này/ Lại đây mà đẩy xe bò với anh nì". Tràng chỉ muốn hò để xua đi mỏi mệt trong người. Anh cũng chẳng có ý chòng ghẹo ai cả. Ai ngờ có người đàn bà đói xông xáo đến đẩy xe thật. Nhưng vì đùa vui nên Tràng đã không giữ đúng thỏa thuận của câu hò. Nhưng Tràng cảm thấy hạnh phúc biết bao khi gặp được cái "cười tít mắt của thị" bởi "từ xưa đến giờ có ai cười với hắn một cách tình tứ như vậy đâu".

+ Hôm sau gặp lại: Khi Tràng đang ngồi nghỉ trước cổng chợ tỉnh thì bất ngờ có người đàn bà sầm sập chạy đến, cong cớn, sưng sỉa với hắn " Điêu, người thế mà điêu". Tràng không nhận ra người đàn bà ngày trước đẩy xe cho mình. Trước mặt hắn là một người đàn bà thảm hại đã bị cái đói tàn hại cả nhan sắc lẫn nhân cách. Thị gầy sọp hẳn đi, ngực gầy lép, khuôn mặt lưỡi cày hốc hác, quần áo rách như tổ đỉa. Thấy người đàn bà đói, rách rưới thảm hại. Tràng động lòng thương. Có ai ngờ được rằng trong con người thô kệch ấy lại có một tấm lòng thương người cao cả. Thế rồi Tràng cho người đàn bà kia ăn, không chỉ ăn mà còn cho ăn rất nhiều " bốn bát bánh đúc". Đó chính là lòng thương một con người đói khát hơn mình chứ Tràng không hề có ý định lợi dụng hoặc chòng ghẹo.



Vốn tính hay đùa, Tràng lại tầm phơ tầm phào "Nói đùa chứ có về với tớ thì ra khuân đồ lên xe rồi về". Nói đùa thế thôi, ai ngờ thị về thật. Lúc đầuTràng phảng phất lo sợ về cái đói và cái chết"mới đầu anh cũng chợn, nghĩ: thóc gạo này đến cái thân mình cũng chả biết có nuôi nổi không, lại còn đèo bòng". Đó là nỗi sợ hãi có thật nhất lại là thời đói kém như thế này. Nhưng có lẽ tình thương người và khát vọng hạnh phúc đã lớn hơn nỗi sợ hãi nên sau đó anh chặc lưỡi " Chậc kệ!" . Chỉ một từ "kệ" thôi, Tràng như đã bỏ lại sau lưng mình tất cả nỗi sợ hãi, mọi lo nghĩ để vun vén cho cái hạnh phúc của mình.

Bình luận: Tràng và người đàn bà kia như hai cành củi khô nhưng họ đã chụm vào nhau để nhen lên ngọn lửa. Tội nghiệp thay, người này thì cần hạnh phúc còn người kia thì lại cần chỗ dựa. Một người vì tình yêu, người kia vì miếng ăn. Nói tóm lại là họ LIỀU, nhưng cái Liều kia của họ làm người ta bật khóc. Bây giờ thì họ là người dũng cảm, dũng cảm bởi vì họ dám nắm tay nhau để bước qua ranh giới của sự sống và cái chết. Họ làm ta khâm phục và kính trọng, phải chăng hai con người khốn khổ ấy là niềm tin của Kim Lân về một giống nòi sẽ tiếp nối sẽ sinh sôi khi mà cả dân tộc đang đứng trước sự diệt vong của nạn đói ?


+ Khi người phụ nữ chấp nhận làm vợ, Tràng đã có ý thức chăm sóc: hắn đưa thị vào chợ tỉnh bỏ tiền ra mua cho thị cái thúng con đựng vài thứ lặt vặt và ra hàng cơm đánh một bữa no nê... Anh còn mua 2 hào dầu để thắp sáng. Đó có vẻ như là sự cố gắng quá mức của Tràng nhưng cũng rất dễ hiểu vì Tr sắp được làm chồng.

+ Trên đường về: (khác với anh Tràng hôm qua buồn bã, cúi mặt lo âu nghĩ ngợi). Hôm nay Tràng có niềm vui lạ, một niềm hạnh phúc tràn ngập khiến mặt Tràng cứ "phớn phở khác thường". Thỉnh thoảng lại còn cười nụ một mình. Lúc thì hắn đi sát người đàn bà, lúc lại lùi ra sau một tí, hai tay cứ xoa vào vai nọ vai kia, lại muốn nói đùa một câu, lại cứ thấy ngường ngượng. Kim Lân đã làm người đọc thấy được sự thay đổi về tâm lí của Tràng. Tràng thật sự đã khác với Tràng hôm qua. Trong lòng Tràng tràn ngập niềm vui sướng miên man khiến "Trong một lúc Tràng hình như quên hết những cảnh sống ê chề, tăm tối hằng ngày, quên cả cái đói khát ghê gớm đang đe dọa, quên cả những tháng ngày trước mặt. Trong lòng hắn bây giờ chỉ còn tình nghĩa giữa hắn với người đàn bà đi bên. Một cái gì mới mẻ, lạ lắm, chưa từng thấy ở người đàn ông nghèo khổ ấy, nó ôm ấp, mơn man khắp da thịt Tràng, tựa hồ như có bàn tay vuốt nhẹ dọc sống lưng" . Thế là rõ rồi: Hạnh phúc đang làm anh thay đổi.

+ Khi về đến nhà, lúc đầu Tràng thấy " ngượng nghịu" rồi cứ thế " đứng tây ngây ra giữa nhà, chợt hắn thấy sờ sợ". Nhưng đó chỉ là cảm giác thoáng qua thôi. Hạnh phúc lớn lao quá khiến Tràng lại lấy lại được thăng bằng nhanh chóng. Lúc sau Tràng tủm tỉm cười một mình với ý nghĩ có phần ngạc nhiên sửng sốt, không dám tin đó là sự thật: "hắn vẫn còn ngờ ngợ như không phải thế. Ra hắn đã có vợ rồi đấy ư ?". Đó là sự ngạc nhiên trong sung sướng.

+ Lúc chờ đợi Mẹ về:Tràng nóng ruột, đi đi lại lại. Chưa bao giờ người ta thấy hắn nôn nóng như thế. Khi mẹ về, hắn mừng rỡ, rối rít như trẻ con vì dù sao Tràng vẫn còn có mẹ - đó là đấng tối cao của Tràng vì chỉ có mẹ mới quyết định được hạnh phúc của hắn. Tràng nóng lòng thưa chuyện với mẹ. Bắt mẹ ngồi lên giường để thưa chuyện. Khi được đồng ý, Tràng thở đánh phào một cái nhẹ cả người. Thế là Tràng đã có gia đình, có vợ, không tốn tiền cưới hỏi, Tràng lấy được vợ thật hiển hách.
+ Sau khi lấy vợ, Tràng trở thành một người sống có trách nhiệm, biết suy nghĩ chín chắn. Nhà văn đã mang đến cho người đọc hơi thở mới của Tràng vào sau cái đêm tân hôn. Tràng thức dậy, đầu tiên đó là một cảm giác dễ chịu "Trong người êm ái lửng lơ như người vừa ở trong giấc mơ đi ra". Đó là tâm trạng hạnh phúc. Tràng cảm động khi thấy mẹ và vợ dọn dẹp lại nhà cửa nhất là khi nghe tiếng chổi tre quét từng nhát sàn sạt trên sân. Một nỗi lòng yêu thương, một nguồn vui sướng, phấn chấn đột ngột tràn ngập trong lòng "Bỗng nhiên hắn thấy hắn thương yêu gắn bó với cái nhà của hắn lạ lùng. Hắn đã có một gia đình. Hắn sẽ cùng vợ sinh con đẻ cái ở đấy. Cái nhà như cái tổ ấm che mưa che nắng".

+Từ một anh phu xe cục mịch, sống vô tư, chỉ biết việc trước mắt, Tràng đã là người quan tâm đến những chuyện ngoài xã hội và khao khát sự đổi đời. Khi tiếng trống thúc thuế ngoài đình vang lên vội vã, dồn dập, Tràng đã thần mặt ra nghĩ ngợi, đây là điều hiếm có đối với Tràng xưa nay. Trong ý nghĩ của anh lại vụt hiện ra cảnh những người nghèo đói ầm ầm kéo nhau đi trên đê Sộp để cướp kho thóc của Nhật và đằng trước là lá cờ đỏ. Tràng nhớ tới cảnh ấy và lòng ân hận, tiếc rẻ và trong óc vẫn thấy đám người đói và lá cờ bay phấp phới... ( giá trị nhân đạo, tác giả mở ra con đường sống cho những con người đang đứng bên bờ vực của cái chết đó là chỉ có đi theo cách mạng mới giải phóng được cho họ)


Kết luận: Qua sự biến đổi tâm trạng thấy được vẻ đẹp tâm hồn tính cách nhân vật đó là tình thương niềm khao khát hạnh phúc, niềm lạc quan tin tưởng vào tương lai và thấy được tình cảm nhân đạo cuả nhà văn dành cho người lao động nghèo khổ.

phân tích 14 câu thơ đầu của bài thơ "Tây Tiến" - Quang Dũng

Ra đời từ những năm đầu kháng chiến chống Pháp, cùng một đề tài người lính với Nhớ của Nguyên Hồng, Đồng chí của Chính Hữu, nhưng Tây Tiến của Quang Dũng vẫn có một gương mặt riêng thật khó quên, mang đậm hào khí lãng mạn của một thời, gắn với một giai đoạn lịch sử đấu tranh anh dũng của dân tộc.
Tây Tiến không có một sáng tạo gì khác thường, đột xuất mà vẫn là sự tiếp tục của dòng thơ lãng mạn nhưng đã được tác giả thổi vào một hồn thơ rất mới và rất trẻ khác hẳn với những tiếng thơ bi lụy, não nùng trước đó. Tây Tiến nhắc nhở một thời gian khổ và oanh liệt của lịch sử đất nước nhưng được thể hiện theo cách riêng đặc đắc qua ngòi bút Quang Dũng với tâm trạng cụ thể: nỗi nhớ đồng đội trong đoàn quân Tây Tiến. Chính niềm thương nhớ máu thịt và niềm tự hào chân thành của Quang Dũng về những người đồng đội của ông là âm hưởng chủ đạo của bài thơ, khiến cho người đọc cảm động sâu xa.

Bài thơ mở đầu bằng nỗi nhớ da diết, trải rộng cả không gian và thời gian mênh mông.

Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi.

Tác giả nhớ về những ngày ở Tây Tiến, nhớ những người đồng đội và nỗi nhớ ấy đã thốt lên thành lời gọi. Văn học ta có nhiều câu thơ diễn tả nỗi nhớ…nhưng “nhớ chơi vơi” thì có lẽ Quang Dũng là người đầu tiên mạnh dạn sử dụng. Nỗi nhớ ấy gợi xa về cả không gian, thời gian và tầm cao nữ, nỗi nhớ như có dáng hình bềnh bồng, bềnh bồng. Quang Dũng viết bài thơ này khi mới xa đoàn quân Tây Tiến, xa mà không hẹn ước, không biết ngày gặp lại. Cảm giác về thời gian trải dài tạo nên nỗi “nhớ chơi vơi”, bâng khuâng khó tả.

Rồi cứ thế, nỗi nhớ đồng đội ấy lan tỏa, thấm đượm nồng nàn trên từng câu thơ, khổ thơ. Có lẽ nói bài thơ được xây dựng trên cảm hứng thương nhớ triền miên với bao kỷ niệm chống chất, ào ạt xô tới:

Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi.
Mường Lát hoa về trong đêm hơi.

Sài Khao, Mường Lát, những địa danh rất Tây Bắc cũng góp phần gợi nỗi nhớ chơi vơi. Hình ảnh Tây Bắc được hiện lên trong câu thơ thật mịt mù và cải mệt mỏi của đoàn quân như lẫn vào sương. Bên cạnh cái gian khổ lại có một cái rất thơ, dường như huyền thoại:

Mường Lát hoa về trong đêm hơi.

Câu thơ rất độc đáo, hoa về chứ không phải hoa nở, đêm hơi chứ không phải là đêm sương. Hoa hiện ra mờ mờ trong sương, trong màn sương vẫn cảm thấy hoa. Câu thơ đẹp, huyền ảo, lung linh quá! Đọc đến đây, cái “mỏi” của đoàn quân dường như đã tan biến hết. Quang Dũng thật tài tình khi viết một câu thơ hầu hết là thanh bằng nhẹ nhàng, lâng lâng, chơi vơi như sương, như hoa, như hồn người, khác với:

Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây súng ngửi trời.

Những câu thơ giàu chất tạo hình như vẽ lại được cả chặng đường hành quân đầy gian khổ, khó khăn. Tác giả không viết súng chạm trời mà là “súng ngửi trời” rất sinh động, nghịch ngợm, thông minh, hóm hỉnh.

Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi

Câu thơ ngắt nhịp ở giữa gợi hình ảnh dốc rất cao, rất dài nhưng ngay sau đó lại là một câu thơ toàn vần bằng. Xuân Diệu trước đây cũng chỉ viết được hai câu toàn vần bằng mà ông rất tâm đắc:

Sương nương theo trăng ngừng lưng trời
Tương tư nâng lòng lên chơi vơi.

Còn Quang Dũng trong Tây Tiến đã có khá nhiều câu thơ hầu hết là vần bằng, chất tài hoa của ông bộc lộ ở đó.

Tây Tiến đặc tả cận cảnh. Con người và cảnh vật rừng núi miền Tây Tổ quốc được tác giả thể hiện ở khoảng cách xa xa, hư ảo với kích thước có phần phóng đại khác thường. Trong khổ thơ thứ nhất này từng mảng hình khối, đường nét, màu sắc chuyển đổi rất nhanh, bất ngờ trong một khung cảnh núi rừng bao la, hùng vĩ như một bức tranh hoành tráng. Câu thơ “Mường Lát hoa về trong đêm hơi” không thể nói rõ mà chỉ cảm nhận bằng trực giác. Nếu “thơ là nơi biểu hiện đầy đủ nhất, sâu sắc nhất ma lực kỳ ảo của ngôn ngữ” thì câu thơ này cũng đúng như vậy.

Thiên nhiên trong Tây Tiến cũng như trong thơ Quang Dũng bao giờ cũng là một nhân vật quan trọng, tràn đầy sinh lực và thấm đượm tình người. Hồn thơ tinh tế củ tác giả bắt rất nhạy từ một làn sương chiều mỏng, từ một dáng hoa lau núi phất phơ đơn sơ bất chợt, rồi ông thổi hồn mình vào đó và để lại mãi trong ta một nỗi niềm bâng khuâng thương mến và một áng thơ đẹp.

Khung cảnh thiên nhiên hiện lên ở Tây Tiến thật hoang sơ, kỳ vĩ. Trên cái nên thiên nhiên dữ dội có hình ảnh đoàn quân Tây Tiến thật nhỏ bé nhưng chính sự đối lập tương phản đó càng làm tăng khí phách anh hùng, kẻ thù cũng như gian khổ không gì khuất phục nổi.

Trên đường hành quân đã có những người lính hy sinh. Tác giả không ngần ngại nói đến cái chết:

Anh bạn dãi dầu không bước nữa
Gục lên súng mũ bỏ quên đời.

Quang Dũng là một nhà thơ xuất thân tiểu tư sản nên ông miêu tả cái chết cũng rất lãng mạn. Hình ảnh “Gục lên súng mũ bỏ quên đời” vừa gợi thương nhưng cũng rất bình thản. Những chiến sỹ Tây Tiến là những thanh niên Hà Nội chưa quen chuyện gươm súng gian khổ và họ đã ngã xuống sau những dãi dầu sương gió. Hình như tác giả không muốn người đọc chìm sâu trong cảm giác xót thương nên ngay sau đó là hình ảnh hào hùng của thiên nhiên:

Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm mường Hịch cọp trêu người.

Biết bao nhiêu điều đe dọa sinh mạng người lính. Câu thơ nói về những hiểm nguy ấy với giọng điệu ngang tàng, coi thường, xóa đi sự bi lụy của cảm xúc ở câu trên. “Cọp trêu người” – có một cái gì đó rất nghịch ngợm, rất lính.
Và đằng sau những trắc trở ấy lại là cảnh thanh bình, yên ấm:

Ôi nhớ Tây Tiến cơm nên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi.

Câu thơ gợi cảm giác nồng nàn, no nê, đầy đủ những kỷ niệm đơn sơ, nhỏ bé trong cuộc sống đời lính thường ngày cũng hóa thành gần gũi, ấm lòng. Hương thơm ấy không chỉ là hương “nếp xôi” mà còn là hương từ đôi bàn tay em – cô gái Mai Châu.

Quang Dũng nhớ về người lính Tây Tiến gian khổ, hy sinh nhưng không bi lụy, mà vẫn hùng, vẫn thơ. Tác giả sử dụng những từ ngữ, hình ảnh, âm thanh mới mẻ, gợi cảm và có chút lãng mạn.

Bốn mươi ba năm đã trôi qua, kể từ ngày Tây Tiến ra đời. Vượt qua sức cản phá của thời gian, Tây Tiến vẫn còn sức quyến rũ chúng ta hôm nay, gợi nhớ về “những năm tháng không quên” trong lịch sử dân tộc. Có thể nói Tây Tiến là “một tượng đài bất tử” về người lính vô danh mà Quang Dũng đã dựng lên bằng cả tâm hồn mình để tưởng niệm một thế hệ thanh niên đã hăng hái, anh dũng ra đi mà nhiều người trong số họ không về nữa. Tây Tiến in đậm một phong cách thơ Quang Dũng, tài hoa, độc đáo.

Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2011

ý nghĩa đơn thuần về giá trị cuộc sống (2)

Nếu anh thấy một gia đình hạnh phúc, anh nên tin rằng ở trong gia đình có một người đàn bà biết quên mình." (René Bazin)

"Nếu không có sách, chúng ta vẫn chỉ là những kẻ man rợ " (Henvétiuyt)

"Trong khi đau khổ, người ta nhận ra bạn bè " (Euripde)

"Đường đi không khó vì ngăn sông cách núi ,mà khó vì lòng người ngại núi e sông." (Nguyễn Bá Học)

"Sau từ Yêu,Giúp đỡ là một từ đẹp nhất"

"Tình bạn chân thực là cây sồi và dây thường xuân.Đứng cùng đứng,ngã cùng ngã"

"Người bạn tốt nhất của ta là người đến thăm ta trong tù hay trong bệnh viện"

Nếu trái đất hình vuông thì ta sẽ có các góc cạnh để ẩn náu. Nhưng tiếc thay nó lại hình cầu nên chúng ta phải đối diện với cuộc đời. - S.EXUPERY -

Con người trở nên cô đơn vì trong cuộc đời, thay vì xây những chiếc cầu người ta lại xây những bức tường. - MENSEL -

Điều quan trọng không phải vị trí đứng mà là hướng đi.

Hà tiện thời gian là loại hà tiện duy nhất có thể chấp nhận được. - J.P BLANCHARD -

Hãy nhượng lại cho tôi tuổi đôi mươi của bạn nếu bạn không dùng vào việc gì cả !

Chớ nên phàn nàn là trước mắt mình đất quá hẹp, cứ lùi lại một bước tự khắc thấy rộng rãi ngay. - Sách Minh Tâm -

Hãy chậm rãi trong việc chọn bạn và càng chậm rãi hơn trong việc thay bạn. - FRANKLIN -

Dù bị ngã 7 lần,đến lần thứ 8 người đàn ông vẫn đứng dậy được. (Ngạn ngữ Mông Cổ)

Yêu nghĩa là không bao giờ phải nói "rất tiếc". (Erich Segal)

Khi ái tình lên tiếng, lý lẽ phải lặng im. (Rernard)

Có ba điều khó : Giữ một điều bí mật, chịu đựng sự xúc phạm và sử dụng thời giờ nhàn rỗi.

Ta đã thành công vì ta quyết tâm, ta không bao giờ do dự. (I succeeded because I willed it; I never hesitated) (Napoleon)

Chẳng có gì mất cả ! Những vì sao lặn xuống Để rồi mọc lên sáng hơn ở bờ bên kia. (J.L.Mc Creery)

Không dân tộc nào có thể thịnh vượng nếu nó không biết rằng cày ruộng cũng có phẩm giá như làm một bài thơ (Washington)

Nhiều người sưu tập thi ca, danh ngôn giống như kẻ ăn dâu, ăn sò huyết. Ban đầu lựa thứ ngon nhất, sau cùng ăn ráo trọi .

Nghèo hèn sinh bần tiện;bần tiện sinh giàu sang,giàu sang sinh kiêu sa;kiêu sa sinh nghèo hèn.

Không bao giờ nói "Không bao giờ".

Chớ có đi tìm của cải xa hoa, bởi vì nó chỉ đánh lừa bạn
Chớ có đam mê vẻ bề ngoài, bởi vì nó sẽ chóng tàn phai
Hãy đi tìm người khiến bạn mỉm cười
Bởi vì chỉ có nụ cười mới có thể thắp sáng một ngày tăm tối
Hãy cứ hy vọng, rằng bạn sẽ sớm tìm thấy người khiến bạn mỉm cười.


Cầu chúc cho bạn có đủ hạnh phúc để trở nên đáng yêu, đủ gian nan để khiến mình mạnh mẽ, đủ nỗi buồn để có lòng nhân ái, đủ hy vọng để biết mình hạnh phúc và đủ tiền để mua những món quà tặng nhau.

Khi cánh cửa hạnh phúc đóng lại, cái khác sẽ mở ra
Nhưng chúng ta lại thường nhìn quá lâu vào cánh cửa đóng để rồi không thể nhìn thấy cánh cửa nào đang mở sẵn cho ta.
Chúng ta không biết có gì chỉ đến khi đánh mất nó
Chúng ta cũng chẳng biết đã bỏ lỡ điều gì cho đến khi điều ấy trở lại

Hãy luôn đặt ta vào vị trí của người để biết rằng nếu ta đau thì chắc chắn người cũng đau như ta vậy.

Khởi nguồn của tình yêu là hãy để người ta yêu được sống như chính họ và đừng cố uốn nắn họ theo hình mẫu của ta.
Nếu không, ta chỉ yêu hình ảnh phản chiếu của ta trong chính họ mà thôi

Có lẽ Chúa muốn ta gặp vài người "khác" trước khi gặp người "ấy" để rồi cuối cùng khi gặp được người "ấy" ta mới biết "món quà" Chúa ban có ý nghĩa biết bao.

Chỉ mất một phút để cảm thấy say đắm ai đó, một giờ để thích và một ngày để yêu. Nhưng ta sẽ mất cả cuộc đời chỉ để quên một người

Khi bỏ qua tất cả cảm xúc, niềm si mê, sự lãng mạn mà ta vẫn thấy còn yêu thì đó chính là tình yêu.

Đáng buồn thay, khi bạn gặp được người rất có ý nghĩa đối với đời bạn thì lại nhận ra người ấy chẳng cùng cảm xúc như bạn.

Và bản thân bạn sẽ phải chọn lựa
Hoặc ngồi đó mà gặm nhấm nỗi buồn
Hoặc để cho điều đó trôi qua mãi mãi

Tình yêu bắt đầu bằng một nụ cười, tiến triển bằng một nụ hôn, kết thúc với một giọt nước mắt hay với vòng tay ôm xiết bất tận

Tình yêu sẽ đến với những ai vẫn nuôi hy vọng cho dù đã có lần bị phản bội, với những ai vẫn ấp ủ tình yêu cho dù đã có lúc bị chôn sâu trong những vết thương lòng.

Sẽ là khổ đau khi yêu ai mà không được đáp lại.
Nhưng có gì đớn đau bằng yêu một người mà không tài nào để người ấy biết cảm xúc của ta.

Có những điều muốn nghe lại chẳng bao giờ nghe được từ người ta yêu mến
Nhưng xin chớ có làm thinh trước những gì mà một người nói với bạn bằng cả con tim

Khi sinh ra, bạn khóc trong lúc mọi người xung quanh mỉm cười
Hãy sống để khi chết, bạn mỉm cười trong khi những người xung quanh thì khóc
Họ khóc vì niềm vui được biết đến bạn.

Ðể trong lòng là chí, ngụ ra ý là thơ. Người có sâu, cạn cho nên thơ có mờ có tỏ, rộng hẹp khác nhau ... Người làm thơ không ngoài lấy trung hậu làm gốc, ý nghĩa phải hàm súc, lời thơ phải giản dị.

Có vết thương nào tệ hại hơn một tình yêu giả dối? - SOPHOCLE -

Không thể nói mình yêu một cách đích thực nếu không yêu đến cả những khuyết điểm của đối tượng. (De La Barca)

Trên con đường thành công, bạn có tìm mãi cũng không thấy dấu chân của những người lười biếng. (Frankin)

Điều tuyệt vời nhất của những món quà quanh gốc cây thông Giáng sinh là: sự hiện diện của một gia đình hạnh phúc cùng vây quần bên nhau. (Burton Hills)

Không có món quà nào là quá nhỏ để ta trao, là quá đơn sơ để ta nhận – một khi được gói ghém bằng sự quan tâm và được thắt bằng tình yêu. (L.O.Baird)

Ngày lãng phí nhất trong đời là ngày chúng ta không cười (Sebastien R. N. Chamfort)

Tất cả những gì tốt đẹp trong tôi, tôi đều chịu ơn sách. Khi nói đến sách, tôi không thể nào không cảm thấy mối cảm động sâu sắc và niềm vui mừng phấn khởi. (M.Gorki)

Cuộc sống như một trang sách, kẻ điên sẽ giở qua nhanh chóng. Người khôn ngoan thì vừa đọc, vừa suy nghĩ vì biết rằng mình chỉ được đọc một lần. (Jenan Paul)

Gieo hành vi gặt thói quen. Gieo thói quen gặt tính cách. Gieo tính cách gặt số phận (Tháccơray)

Một giọt mực có thể làm vạn người suy nghĩ
Một cuốn sách hay có thể thay đổi số phận biết bao người
(Lord Bryron)

Như những đồng xu đồng hào làm nên tiền bạc, từng mẩu nhỏ đã đọc được làm nên kiến thức. (V.I.Dal)

Trong tình yêu hờn dỗi không phải là biểu hiện của tan vỡ mà chỉ làm cho nhụy hoa thêm tươi, bông hoa thêm đẹp. (Tục ngữ Ai Cập)

Ngày lãng phí nhất trong đời là ngày chúng ta không cười. (Sebastien R. N. Chamfort)

Tình yêu không thể cưỡng ép. (Tục ngữ Anh)

Thiên đàng ở chính trong lòng ta
Địa ngục cũng do lòng ta mà có
(Giêsu Critxtô)

Không có người đà bà xấu, chỉ có đàn bà không biết làm cho mình quyến rũ mà thôi. (Ch.Dior)

Tu kỷ dẫn chi vi thiên lạc
Trí thân vị tất độc thư đa.
(Sửa mình lấy thiện làm vui
Lập thân đâu phải cứ ngồi đọc suông)
(Nguyễn Trãi)

Bạn hãy học cách tôn trọng sách. Bạn hãy nhớ rằng sách là do con người tạo ra, vì vậy bạn tôn trọng sách cũng chính là bạn tôn trọng con người. (G.H.Taxteven)

Yêu là đặt tất cả nghị lực của mình vào trong tay người khác. (Th. Gautier)

Nếu anh bắn vào quá khứ bằng súng lục thì tương lai sẽ bắn vào anh bằng đại bác. (Abutaliv)

Bạn có thể có một khởi đầu tươi sáng bất kỳ lúc nào bạn muốn bởi trong cuộc sống không hề có khái niệm gục ngã hay mất tất cả - mà chỉ là thủ thách - một khi bạn còn nghị lực và ý chí.”fficeffice" _Mary Pickford_

“Đừng bao giờ nói lời tạm biệt nếu bạn vẫn muốn cố gắng, đừng bao giờ bỏ cuộc nếu bạn cảm thấy còn có thể tiếp tục – Đùng bao giờ nói bạn không yêu ai nữa nếu ánh mắt ai đó vẫn còn có thể giữ chân bạn.” _Khuyết danh_

“Cuộc sống chẳng có gì đáng qúy hơn là hạn chế làm tổn thương người khác và xoa dịu những tâm hồn khổ đau với tất cả những gì mình có thể làm được” _Olive Schreineray_

“Không ai trường thành mà không có một lần vấp ngã. Dũng cảm nhìn vào lỗi lầm quá khứ để làm cho hiện tại và tương lai tốt đẹp hơn.”

“Bạn sẽ khám phá ra chính mình ở một bậc cao hơn sau mỗi lần vượt qua nghịch cảnh.” _Thomas Edison_

“Và bạn chỉ thãt sự thất bại khi thừ bỏ mọi nỗ lực và cống gắng của chính mình.”

“Biết chia sẻ vơí những người đau khổ hơn là cách tốt nhất để vơi đi những đau khổ đang có.” _Anne Wolson Schaef_

“Khi bạn tin rằng tất cả mọi thứ đã chấm dứt thì đó chính là lúc mọi thứ mới bắt đầu.” _Louis L’Amour_

“Bằng niềm tin và cảm hứng, bạn cò thể đa75t chân lên bất cứ con đường nào bạn chọn.” _Dr.Seuss_

"Tìng yêu là phương thuống nhiệm màu cho tất cả chúng ta- cả người trao tặng lẫn người đón nhận."
_Karl Menninger_

"Cuộc sống chúng ta ra sao, luôn ngập tràn sợ hãi, oán hờn hay chấp nhận, vui sống tùy thuộc vào cách ta đối mặt với khó khăn cuộn sống như thế nào." _Jan Canfield_

"Khi cách cửa hạnh phúc đóng lại, một cách cửa khác mở ra ta thường chú ý vào cánh cửa đang đóng mà không thấy được một cái khác đang mở ra."

"Nếu có ai ban cho tôi cuộc sống không gặp trở ngại nào thì hấp dẫn thật đấy, nhưng tôi sẽ khước từ vì khi ấy tôi sẽ không còn học được điều gì từ cuộc sống nữa" _Allyson Jones_

"Ngày hôm qua là quá khứ,
Ngày mai là tương lai,
Chỉ có hôm nay là hiện tại, là ngày có thể thay đổi được tương lai-đó chính là món quà kỳ diệu của cuộc sống-môt khi chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc của nó."
_Mary Pickfork_

Tình yêu của các chàng trai không nằm ở trái tim mà nằm ở đôi mắt. -Shakespear-

Chẳng bao giờ xảy ra chuyện ta yêu mà người con gái không hề hay biết – ta tin rằng mình đã tỏ tình một cách rõ ràng bằng một giọng nói, một cái chạm tay -Graham Greene-

Muốn chinh phục người con gái ấy, bạn hãy làm cho nàng hiểu rằng nàng chẳng phải viên sỏi duy nhất trên bờ biển. -Harry Brousteau-

Tình yêu trong xa cách ví như ngọn lửa trong gió. Gió thổi tắt ngọn lửa nhỏ và thổi bùng ngọn lửa lớn. -Bussy Rebutin-

Khi yêu, người ta thấy sự xa cách và thời gian chẳng là gì cả. -Afred de Musset-

Khi một tâm hồn mở ra để đón tình yêu thì bỗng dưng có hàng ngàn cách để biểu lộ tình yêu ấy
Khi hai người yêu nhau, họ không nhìn nhau mà họ cùng nhìn về một hướng -Saint Exupery-

Tình yêu nâng cao con người thoát khỏi sự tầm thường -Pascal-

Đừng nên dễ dàng tin vào những gì bạn nghe, đừng tiêu xài hết tiền bạn đang có, không nên muốn ngủ bao lâu thì ngủ bao lâu.

Xin thành thật và thật lòng khi nói câu “I love you”

Bất kể lúc nào khi nói câu “xin lỗi”, xin hãy nhìn thẳng vào mắt của đối phương.

Hãy tin vào tiếng sét ái tình.

Đừng bao giờ coi thường mơ ước của người khác.

Bạn có thể bị tổn thương nếu yêu một người một cách say đắm, nhưng nó là phương pháp duy nhất khiến con người bạn trở nên toàn diện.

Dùng phương pháp tinh vi và xác thật để giải quyết tranh chấp, không nên xúc phạm người khác.

Đừng bao giờ đánh giá con người qua bề ngoài.

Nói từ từ nhưng phải suy nghĩ nhanh.

Khi người khác hỏi những điều mà bạn không muốn trả lời, xin hãy cười và nói “tại sao bạn lại muốn biết điều đó?”

Gọi điện thoại cho mẹ, nếu không thể, ít nhất trong lòng bạn phải nghĩ về mẹ.

Một khi gặp phải thất bại, bạn nên nhớ phải lấy đó làm kinh nghiệm học tập của bạn.

Hãy ghi nhớ ba chữ “trọng”: tôn trọng mình; tôn trọng người khác; giữ lấy tôn trọng, phải có trách nhiệm đối với hành vi của mình.

Đừng nên để việc tranh chấp nhỏ đi hủy hoại tình bạn vĩ đại.

Bất luận lúc nào khi bạn phát hiện bạn làm sai, xin hết lòng tìm cách bù đắp. Phải nhanh chân lên!

Bất luận lúc nào khi bạn nghe điện thoại, khi nhấc điện thoại lên xin bạn hãy cười lên, vì đối phương sẽ cảm nhận được nụ cười của bạn!

ý nghĩa đơn thuần về giá trị cuộc sống (1)

Trong tất cả các bạn ai chắc hẳn cũng đã có cho mình một mối tình đầu tiên, cho dù mối tình đầu đó có bước đến đâu mỗi lần bạn nhớ đến đều mang lại cho bạn một cảm giác thật dịu dàng. Khi bạn trao yêu thương cho một ai đó, có thể cái bạn nhận lại được từ họ chỉ là 1 con số 0. Nhưng chắc chắn bạn sẽ nhận lại được nó đầy đủ và còn hơn thế nữa, từ một người khác, vào một thời điểm khác. Vấn đề còn lại chỉ là thời gian. Vậy hãy cứ tin rằng, đến một lúc nào đó...........

Thử thách của can đảm không phải là dám chết mà là dám sống và thực hiện ước mơ của mình.

Với niềm tin, bạn có thể thấy được những thứ vô hình.

Thật hạnh phúc cho những ai biết cho mà không hề nhớ đến, biết nhận mà không hề quên đi.

Hãy tin tưởng vào chính mình, hãy mở rộng trái tim và để tâm hồn thể hiện tất cả.

Có thể bạn không kiểm soát được mọi trường có thể xảy ra, nhưng bạn hoàn toàn có thể kiểm soát được suy nghĩ và thái độ của mình.

Mỗi khi đối mặt với thử thách, hãy tìm kiếm cho mình một lối đi chứ không phải một lối thoát.

Đừng đau khổ với những gì mình không có, hãy biết vui với những gì mình đang có trong tay.

Giá trị đích thực của sự cho đi không nằm ở món quà lớn hay nhỏ, mà nằm ở tầm lòng của người cho.

Hãy lắng nghe lòng tốt của mình mách bảo, và cam đảm hành động theo tiếng gọi của con tim.

Bạn có thể không là người giỏi nhất, nhưng cách ứng xử và hành động của bạn sữ quyết định bạn là người như thế nào trong mắt mọi người.

Tôi không bắt buộc phải chiến thắng, nhưng tôi bắt buộc phải chiến đấu đến cùng. Tôi không bắt buộc phải thành công, nhưng tôi cũng fải nỗ lực hết sực mình.

Bạn hãy luôn biết rằng, có một người nào đo hiểu và yêu bạn, người đó luôn ở bên ngay cả khi bạn cảm thấy cô độc nhất.

Bạn hiểu rằng 1 người yêu thương bạn thật sự, là khi họ không ở bên cạnh bạn nhưng bạn vẫn cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm ấy.

Hãy nhớ, trong cuộc sống, những va chạm và đau khổ mà bạn gặp fải sẽ ít hơn nhiều so với những ước mơ và hạnh fúc mà bạn sẽ có.

Có ba cách để tự làm giàu cho mình: mỉm cười, cho đi, và tha thứ.

Con người thường chú ý đến những lỗi lầm nhỏ nhặt của người khác, mà quên đi những fẩm chất tốt đẹp của họ. Khi phải đánh giá một sự việc hay một con người, đừng quá chú trọn vào vết đên mà hãy nhìn ra tờ giấy trằng với những mảnh sạch mà ra còn có thể viết lên đó những điều có ích cho đời.

Đừng quên, nhu cầu cảm xúc cao nhất của một con người là cảm thấy được tôn trọng. Đừng sử dụng thời gian và ngôn từ một cách bất cẩn. Cả hai thứ đó đều không thể lấy lại.

Khi một người sống hết mình vì người khác, thì cũng đồng nghĩa với việc người đó đã quên đi chính bản thân mình.

Bạn có thể ghét người mình yêu, nhưng không bao giờ có thể yêu người mình ghét.

Vết thương dù lớn đến đâu, cũng có ngày lành lại. Trái tim dù lạnh đến mấy, cũng có ngày tan băng.

Không điều gì là tồn tại mãi mãi cho đến lúc bạn ngừng cố gắng.

Đừng làm mòn giá trị của bản thân bởi việc so sánh với người khác, bởi mỗi người trong chúng ta đều là những người đặc biệt.

Đừng đề ra mục tiêu của mình chỉ vì người khác cho đó là quan trọng, vì chỉ có bạn mới biết điều jì là tốt nhất cho mình.

Đừng bao giờ từ chối nếu bạn vẫn có cái để cho.

Không ai yêu bạn , nếu bạn không nghĩ đến ai khác ngoài bản thân mình.

Giận dữ thường bắt đầu bằng sự điên rồ, và chấm dứt bằng nỗi an nhàn.

Con đường học vấn là con đường ngắn nhất để dẫn đến thành công.

Sự hiện diện của bạn là một món quà của tao hóa.

Bạn là suy nhất, và không ai giống bạn cả.

Văn hóa là cái gì đó còn lại khi người ta quên đi hết tất cả.

Tức giận là cơn lốc xóa đi mọi sự thông minh.

Thời gian là ông thấy vĩ đại, nó dàn xếp êm thầm mọi chuyện.

Hãy suy nghĩ những điều bạn nói nhưng đừng bao giờ nói những jì bạn nghĩ.

Thành công lớn nhất là đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã.

Sự im lặng du dương hơn bất kỳ bản nhạc nào.

Tài năng thường được tỏa sáng trong sự im lặng, còn cái kém cỏi thì thường tự lan tỏa bằng âm thanh.

Bạn chưa cần đến 3 giây để nói "I LOVE YOU", chưa vần đến 3 phút để giải thích ý nghĩa câu nói, chưa cần đến 3 ngày để cảm nhận, nhưng có lẽ sẽ phải mất cả đời để chứng minh câu nói đó. Cũng như vậy, bạn chưa cần đến 1 giây để cảm 1 người, chưa cần đến một phút để thích 1 người, chưa cần đến 1 ngày để yêu 1 người, nhưng sẽ fải mất cả đời để quên đi người đó.

Khi không có được cái mà ta yêu thì hãy yêu cái mà ta có.

Phải sống để ăn chứ không phải ăn để sống.

Hạnh fúc là quả lắc giữa nụ cười và nước mắt.

Một nụ cười có thể thay đổi một ngày. Một cái ôm có thể thay đổi 1 tuần. Một lời nói có thể thay đổi 1 cuộc sống.

Nếu bạn luôn cố giống một ai đó, bạn sẽ đánh mất những gì đặc biệt về mình.

Ai đó yêu bạn không phải vì bạn là ai mà vì họ sẽ là ai khi họ đi bên cạnh bạn.

Không ai đáng giá bằng những giọt nước mắt của bạn. Và những người đáng giá sẽ không bao giờ làm bạn khóc.

Ðừng bao giờ cau mày hay nhăn mặt thậm chí khi bạn đang buồn. Chắc chắn sẽ có ai đó yêu bạn chỉ vì nụ cười của bạn thôi. Với thế giới, bạn chỉ là một cá nhân, nhưng với một ai đó, bạn là cả thế giới.

Ðừng phí thời gian cho những ai không sẵn sàng dành thời gian của họ cho bạn.Có lẽ Thượng Ðế muốn chúng ta gặp một vài người sai trước khi gặp đúng người để ta càng biết ơn người đó hơn.

Ðừng khóc vì mọi việc đã qua, hãy cười vì mọi việc đang chờ phía trước.

Luôn nhớ rằng bạn có hai cánh tay: một để tự giúp đỡ chính mình, một để giúp đỡ những người khác.

Ðừng kì vọng quá nhiều. Ðiều tốt đẹp nhất sẽ đến khi bạn ít trông chờ nhất.

Hãy nhớ: mọi việc xảy ra đều có nguyên do.

Đừng xem trọng bề ngoài – bề ngoài có thể đánh lừa ta. Đừng xem trọng sự giàu sang – sự giàu sang co thể mất dần. Hãy đến với người làm ta cuời vì chỉ có nụ cười mới biến một ngày buồn thành vui tươi. Chúc các bạn tìm được người bạn như thế.

Có những lúc trong cuộc đời ta nhớ một người đến nỗi bạn chỉ muốn kéo người ấy ra khỏi giấc mơ để ôm chặt lấy. Chúc bạn mơ thấy một người như thế.

Hãy mơ điều bạn thích mơ. Hãy đi nơi bạn thích đi. Hãy trở thành người mà bạn muốn trở thành. Bởi vì ta chỉ có một cuộc đời và một cơ hội để thực hiện tất cả những gì ta mong moi trong cuộc đời ấy .Chúc bạn có được lòng can đảm.

Chúc bạn có đủ hạnh phúc để được dịu dàng; đủ từng trải để được mạnh mẽ; đủ nỗi buồn để biết cảm thông ;đủ hi vọng để hạnh phúc và đủ tiền mua quà tặng tôi Tôi chúc bạn có đủ.

Khi một cánh cửa hạnh phúc đóng lại , một cánh cửa khác sẽ mở ra. Nhưng thường ta cứ ngắm mãi cánh cửa đóng lại để rồi không thấy cánh cửa đang mở ra. Chúc bạn biết mở cửa.

Những người bạn tốt nhất là những người bạn có thể im lặng cùng ta ngồi ngoài hiên hay trên xích đu để rồi khi ta đi , ta cảm thấy như vừa được trò chuyện thật thích thú . Chúc bạn quen được nhiều người như tôi.

Đúng là ta chẳng biết ta được hưởng những gì nếu ta không mất nó .Nhưng cũng đúng là ta chẳng mong mỏi cái gì nếu ta không có nó. Chúc bạn không biết để không phải chịu đau khổ như thế .

Một lời bất cẩn có thể gây bất hoà .Một lời độc ác có thể làm hỏng cả một cuộc đời .Một lời đúng lúc có thể làm giảm căng thẳng .Một lời yêu thương có thể đem lại hạnh phúc. Chúc bạn biết điền vào chỗ trống.

Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.

Đừng đánh mất niềm tin vào bản thân mình. Chỉ cần tin là mình có thể làm được và bạn lại có lý do để cố gắng thực hiện điều đó.

Đừng lấy của cải vật chất đo lường thành công hay thất bại. Chính tâm hồn của mỗi con người mới xác định được mức độ “giàu có” trong cuộc sống của mình.

Đừng để những khó khăn đánh gục bạn, hãy kiên nhẫn rồi bạn sẽ vượt qua.

Đừng do dự khi đón nhận sự giúp đỡ, tất cả chúng ta đều cần được giúp đỡ, ở bất kỳ khoảng thời gian nào trong cuộc đời.

Đừng chạy trốn mà hãy tìm đến tình yêu, đó là niềm hạnh phúc nhất của bạn.

Đừng chờ đợi những gì bạn muốn mà hãy đi tìm kiếm chúng.

Đừng bao giờ cho là bạn đã thất bại khi những kế hoạch và giấc mơ của bạn đã sụp đổ, vì biết được thêm một điều mới mẻ thì đó là lúc bạn tiến bộ rồi.

Đừng quên mỉm cười trong cuộc sống. Nụ cười của bạn mang lại hạnh phúc cho người xung quanh và do đó cũng mang lại hạnh phúc cho chính bạn.

Đừng quên tìm cho mình một người bạn thật sự, bởi bạn bè chính là điều cần thiết trong suốt cuộc đời.

Và cuối cùng đừng quên ơn những người đã cho bạn cuộc sống hôm nay với tất cả những gì bạn cần. Bởi vì con cháu đời sau của bạn sẽ xem bạn như tấm gương của chúng.

Khi hướng về phía mặt trời, bóng tối sẽ khuất sau lưng ta.......Khi đêm đến bạn sẽ thấy những vì sao.....


Bạn chớ nên bỏ cuộc khi bạn vẫn còn điều gì đó để cho đi. không có gì là hoàn toàn bế tắc, sự việc chỉ thật sự trở nên bế tắc khi bạn thôi không cố gắng nữa.


Mỗi ngày là một món quà mà cuộc sống đã ban tặng cho chúng ta.


Điều quan trọng không phải vị trí ta đang đứng, mà ở hướng ta đang đi.


Niềm tin là một sức mạnh có thể biến điều không thể thành điều có thể.


Người ta có thể quên đi điều bạn nói, nhưng những gì bạn để lại trong lòng họ thì không bao giờ nhạt phai.


Thật dễ nuối tiếc về một điều gì đó đã mất đi nhưng sẽ rất khó nhận ra và trân trọng những gì ta đang có...


Niềm tin vào chính mình có sức mạnh xua tan bất kì sự hoài nghi nào của người khác.


Khi tự nhìn nhận cuộc sống của mình đã hoàn hảo, không còn mục đích lớn lao gì nữa thì có nghĩa là cuộc sống của bạn đang mất đi rất nhiều ý nghĩa.


Mọi thứ rồi sẽ qua đi, chỉ còn tình người ở lại.


Cách nhìn sự việc quan trọng hơn những gì đã diễn ra.


Khi là chính mình, bạn không có bất cứ điều gì phải sợ hãi.


Với thế giới, bạn chỉ là một hạt cát nhỏ - nhưng với một người nào đó, bạn là cả thế giới của họ.


Nếu chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của một người thì có lẽ bạn sẽ thất vọng, nhưng nếu bạn nhìn một người theo cách mà bạn mong muốn thì nhất định họ sẽ trở thành người như bạn mong đợi.


Chúng ta sẽ nhận lại những gì chúng ta cho đi.


Hãy nhìn ra thế giới xung quanh để thấy rằng bạn vẫn còn rất hạnh phúc so với những đau khổ mà người khác đang phải gánh chịu.


Cuộc sống không bao giờ là bế tắc thực sự hay có khái niệm mất tất cả một khi bạn còn có niềm tin.


Trong cuộc sống, nơi nào có một người chiến thắng, nơi đó có ít nhất một người thua cuộc. Nhưng người biết hi sinh vì người khác luôn luôn là người chiến thắng.


Không tin vào chính mình - tức là bạn đã thất bại một nửa trước khi bắt đầu.


Sự chia sẻ và tình yêu thương là điều quý giá nhất trên đời.


Cho dù hoàn cảnh hiện tại có tồi tệ thế nào đi nữa, sẽ không có thời điểm nào cho sự bắt đầu tốt hơn là ngay từ bây giờ.


Những kí ức và kỉ niệm đẹp sẽ giúp con người vượt qua những thử thách của cuộc sống.


Người bi quan luôn tìm thấy những khó khăn trong mọi cơ hội.
Người lạc quan luôn nhìn được những cơ hội trong từng khó khăn.


Sự thay đổi của cuộc sống là điều không thể tránh khỏi - Việc của chúng ta đơn giản là lựa chọn cách để vượt qua mà thôi.


Sự khác biệt giữa những người thành công và những người thất bại không phải là ở sức mạnh, kiến thức hay sự hiểu biết - mà chính là ở ý chí.


Hãy làm những việc bình thường bằng lòng say mê phi thường.


Có một nghịch lí: Hạnh phúc thật sự chỉ đến khi bạn biết mạnh dạn cho đi - chứ không phải nắm giữ thật chặt. [ Christopher Hoare ]


Đôi khi, trong cuộc sống, có những thời điểm mà tất cả mọi thứ đều dường như chống lại bạn, đến nỗi bạn có cảm tưởng mình không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa. Nhưng hãy cố đừng buông xuôi và bỏ cuộc, vì sớm muộn gì mọi thứ rồi cũng sẽ thay đổi. [ Harriet Beecher Stowe ]

Tôi đã thử hết 99 lần và đã thất bại nhưng ở lần thứ 100 thành công đã đến với tôi. [ Albert Einstein ]

Và cuối cùng, mình muốn nói một câu với tất cả mọi người, dù bạn đang ở đâu, dư bạn đang làm gì, thì bạn hãy cười lên vì 1 tương lai tươi sáng đang ở phía trước bạn. tvl3 tvl3 tvl3

“Trong thế giới khốc liệt của AIDS không có khái niệm “chúng ta” và “họ”.Trong thế giới đó im lặng đồng nghĩa với cái chết” - Côphi Annan

Lời kêu gọi của Côphi Annan: “Trong thế giới khốc liệt của AIDS không có khái niệm “chúng ta” và “họ”.Trong thế giới đó im lặng đồng nghĩa với cái chết”.

Chúng ta đã được sống trong những giây phút thực sự vui vẻ và hạnh phúc. Cũng không ít người trong chúng ta đã thầm tiếc nuối và ao ước những khoảnh khắc tuyệt vời ấy mãi mãi đọng lại trước mắt chúng ta và mỗi chúng ta sẽ thấy cuộc sống này ý nghĩa biết bao.Thế nhưng, xung quanh ta lại có những người không có niềm tin vào cuộc sống hiện tại, không giám mơ ước cho tương lai và thậm chí không muốn tồn tại trên cõi đời này nữa mà chỉ biết mong ước rằng thời gian hãy trôi thật nhanh, nhanh hơn nữa và mang họ đến một nơi nào đó thật xa xôi, ở đó không có sự hiện hữu của HIV/AIDS, căn bệnh thế kỷ đang mang trên mình. Hiểu được điều đó, Côphi Annan đã kêu gọi : ”Trong thế giới khốc liệt của AIDS không có khái niệm “chúng ta” và “họ”. Trong thế giới đó im lặng đồng nghĩa với cái chết”. Chúng ta hãy cùng đi vào tìm hiểu lời kêu gọi ấy và từ đó rút ra hành động cho tuổi trẻ hiện nay.


HIV là virus gây suy giảm miễn dịch ở người, có nghĩa là nếu bạn nhiễm phải nó, khả năng chống bệnh tật của bạn sẽ bị suy yếu. AIDS (còn gọi là SIDA) có nghĩa là Hội chứng suy giảm miễn dịch mắc phải. HIV/AIDS có mặt khắp nơi trên thế giới. Từ miền xuôi đến miền ngược, thành thị, nông thôn hay miền hải đảo xa xôi, ở đâu cũng có, chúng luôn rình rập và sẵn sàng cướp đi cuộc sống của bất kỳ những ai chủ quan, thiếu hiểu biết. Từng giờ, từng phút, từng giây đồng hồ trôi qua, có biết bao con người đã bị cuốn vào vòng xoáy HIV/AIDS. Theo thống kê, cứ 15phút, trên thế giới có một người bị nhiễm HIV/AIDS. Tất cả những người bị nhiễm HIV/AIDS ngoài phải chống chọi với bệnh tật, sự ăn mòn đi thân xác của họ thì họ lại càng đau khổ hơn nữa khi xung quanh họ luôn có một tấm lưới vô hình nhưng phủ đầy gai nhọn bao vây lấy họ. Tấm lưới này đang dệt nên từ sự kỳ thị, sự phân biệt, sự khinh bỉ hay đơn giản chỉ là một câu nói bâng quơ, một cái nhìn lãnh cảm hoặc một ánh mắt thờ ơ, xa lánh của chính mỗi chúng ta. Chúng ta đã vô tình làm tổn thương vào chính trái tim và tâm hồn của những người nhiễm HIV/AIDS. Câu nói của Côphi Annan phần nào phản ánh được điều đó.


HIV/AIDS là một căn bệnh ai ai cũng có thể mắc phải, không phân biệt bất cứ ai về địa vị, chức quyền, giới tính hay lứa tuổi, có ai trong số các bạn đã nói rằng những người bị nhiễm HIV/AIDS toàn là những người nghiện ma tuý, những cô gái mại dâm hay những con người suy thoái về đạo đức, ngoài ra, có biết bao người dân lương thiện bị kẻ xấu hãm hại, biết bao người phụ nữ lây nhiễm bởi chính người chồng của mình. Đáng tiếc hơn nữa, không ít những cán bộ y tế , chiến sĩ công an nhiệt tình dũng cảm, hết lòng vì công việc mà bị lây nhiễm. Điều làm cho ta thấy đáng buồn nhất đó là vô số những đứa trẻ tội nghiệp đã phải mang trong mình virut HIV ngay cả khi đang nằm trong bụng mẹ. Để rồi ngày mà những đứa trẻ sơ sinh đáng thương đó cất tiếng khóc đầu tiên, được hít thở không khí cuộc sống bằng chính khả năng của mình thì chúng nó đã phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, phải sống một cuộc sống khác xa với những gì mà những đứa trẻ bình thường khác, thử hỏi những đứa trẻ đáng yêu đó có tội tình gì? Chúng ta hãy cùng suy ngẫm thật kỹ về câu nói của Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc Côphi Annan : " Trong thế giới khốc liệt của AIDS không có khái niệm “chúng ta” và “họ”. Trong thế giới đó im lặng đồng nghĩa với cái chết ".


Một người bị nhiễm HIV/AIDS trong những giây phút cuối cùng của đời mình đã để lại bức thư có viết : "...Mọi người không dám tiếp xúc với chúng tôi vì sợ lây, sợ ảnh hưởng. Vợ, chồng, con cái chúng tôi phải chịu đựng cảnh ngộ bị kỳ thị, xa lánh. Có những người trong số chúng tôi bị đẩy ra ngoài đường, ở gầm cầu, xó chợ, không chốn nương thân, không được chăm sóc cả về sức khỏe lẫn tinh thần......". Mặc dù vậy, trước lúc ra đi họ cũng không quên để lại cho tất cả chúng ta một lời nhắn nhủ:" Xin các bạn hãy mở rộng tấm lòng vị tha, nhân ái của con người mà cảm thông, chia sẻ cho họ. Các bạn có biết rằng chính sự kỳ thị của các bạn đã khiến cho những người không may mắn trong số chúng tôi đã không dám công khai tình trạng của mình. Vô tình, chính sự kỳ thị của các bạn đã khiến những người như chúng tôi đây trở thành tác nhân cho những hành vi tiêu cực xảy ra, tiếp tục gieo rắc HIV cho người khác. Biết đâu trong cái vòng luẩn quẩn đó thì HIV lại trở thành bạn đồng hành của các bạn...." .Chúng ta-ai cũng đều sợ HIV/AIDS nhưng không có nghĩa rằng những con người kém may mắn đó là những người đáng sợ, nhiều người đã rất sai lầm khi nghĩ như vậy. Ngoài những con người vô tâm,vô trách nhiệm thì cuộc sống này may mắn vẫn còn có những tấm lòng lương thiện, quan tâm đến những người bị nhiễm HIV/AIDS. Họ giúp bệnh nhân vượt qua nỗi bất hạnh,sự kỳ thị, ánh mắt xa lánh… Dù không thể giúp họ khỏe mạnh trở lại như những người bình thường, nhưng điều quan trọng hơn hết họ đã giúp các bệnh nhân có thêm nghị lực,tiếp thêm sức mạnh để chống chọi lại căn bệnh,kéo dài sự sống. Nếu cuộc sống này, ai cũng có tấm lòng thì ắt hẳn niềm vui, nụ cười sẽ đánh đuổi sự lạnh nhạt, xa lạ ,lạnh lẽo kia.


Chính vì thế nhiệm vụ của mỗi chúng ta bây giờ là gì ? Chúng ta không được im lặng đứng nhìn những người nhiễm HIV ngày càng đến gần cái chết mà thay vào đó hãy đặt mình vào vị trí của người nhiễm bệnh để thấy được họ cần điều gì ở chúng ta. Chúng ta đã nói rất nhiều về trách nhiệm, đã đề ra rất nhiều biện pháp, kế hoạch. Thế nhưng, nhìn lại chúng ta chưa làm được gì cả. Mỗi chúng ta phải ý thức được trách nhiệm của mình từ những cái nhỏ nhặt nhất. Công việc đấu tranh phòng, chống HIV/AIDS không của riêng một ai, một cơ quan tổ chức nào mà đó chính là trách nhiệm của cả cộng đồng, của chính chúng ta bởi vì cuộc sống là của tất cả mọi người. Nếu không có những biện pháp mạnh mẽ và tức thời thì HIV/AIDS có thể làm đảo ngược những thành tựu to lớn mà Việt Nam đã đạt được về tăng trưởng kinh tế và xóa đói giảm nghèoĐối với thế hệ thanh niên, học sinh thì trách nhiệm này lại càng nặng nề và lớn lao hơn. Bởi lẽ đây là những chủ nhân tương lai của đất nước, những con người năng động, sáng tạo, có những điều kiện học tập, rèn luyện tốt nhất. Rất nhiều bạn trẻ đã ao ước tìm ra loại thuốc điều trị căn bệnh HIV/AIDS, để cho điều đó trở thành hiện thực, mỗi chúng ta phải nổ lực phấn đấu hết mình để học tập tốt hơn nữa phải tìm hiểu tự nâng cao nhận thức của mình về căn bệnh HIV/AIDS để có biện pháp phòng ngừa và ngăn chặn sự lây lan của nó. Đặc biệt, mỗi chúng ta hãy trở thành những tuyên truyền viên xuất sắc, mang những kiến thức cần thiết về HIV/AIDS đến cho tất cả mọi người, tham gia tích cực vào các hoạt động thiết thực như các cuộc thi, các buổi mít tinh cổ động, các phong trào tình nguyện giúp đỡ những người bị nhiễm HIV/AIDS. Và một nhiệm vụ quan trọng nhất là xé tan đi tấm lưới vô hình đang vây lấy những người bị nhiễm HIV/AIDS bằng cách phát huy truyền thống tương thân, tương ái, chăm sóc giúp đỡ và chống kì thị, phân bịêt đối xử với họ, bớt đi một ánh mắt lãnh cảm là giúp cho những người nhiễm HIV/AIDS không còn lo sợ, bớt đi một cái nhìn thờ ơ là tiếp thêm sức mạnh cho họ chống lại bệnh tật, một cái bắt tay thân thiện sẽ cho họ những nụ cười để vững tin hơn vào cuộc sống, chúng ta hãy mở rộng trái tim đồng cảm, hãy cùng nắm tay, sát cánh bên nhau để giúp đỡ những người nhiễm HIV/AIDS.


Lời kêu gọi của Côphi Annan như lời nhắc nhở chung ,gợi mở, khuyên nhủ mọi người hãy là những người tiên phong trong công tác phòng, chống HIV/AIDS. Tôi-Bạn- chúng ta hãy cùng đồng thanh hô tô khẩu hiệu : " Giữ vững cam kết, quyết tâm ngăn chặn AIDS ! " Chính những ước mơ, hoài bão, ý chí, những nụ cười rạng rỡ và con tim tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ chúng ta sẽ đẩy lùi được đại dịch HIV/AIDS.

Bài đăng Phổ biến